Mỗi loài hoa mang một hình dáng, một màu sắc, một cái tên khác nhau, chính vì vậy mà nó có ý nghĩa và những sự tích khác nhau.

Đang xem: Truyền thuyết về các loài hoa

Sau đây là ý nghĩa của một số loài hoa

1. Hoa anh đào

*

Hoa anh đào: Tâm hồn bạn thật đẹp

Hoa anh đào không đẹp rực rỡ, ngạt ngào hương thơm và có gai nhọn như hoa hồng. Điều đó nói lên vẻ đẹp tinh khiết, trong sáng và không chứa đựng những sự “hiểm ác” của anh đào. Vì thế mà ý nghĩa của loài hoa Anh Đào muốn nói rằng tâm hồn bạn thật đẹp.

2. Hoa anh thảo

*

Hoa anh thảo: Tình yêu thầm kín, sự thiếu tự tin.

Hoa Anh Thảo chỉ nở khi màn đêm buông xuống, nó không bao giờ hé mở các búp hoa của mình cho đến khi trăng lên. Nó hướng về phía mặt trăng chứ chưa bao giờ dám hướng về phía mặt trời. Khi đêm xuống và không gian hoàn toàn yên tĩnh, các cánh hoa phát ra một thứ ánh sáng dìu dịu. Vì thế, hoa Anh Thảo tượng trưng cho một tình yêu thầm lặng, một tình yêu dấu kín. Mặt khác, còn thể hiện hoa Anh Thảo đại diện cho sự nhút nhát, thiếu tự tin, không dám đối diện với sự thật.

3. Hoa Bách hợp (hoa Ly)

*

Hoa Bách hợp: Sự thuần khiết, thủy chung, tôn kính

Hoa Ly: tượng trưng cho sự thủy chung, trinh nguyên và tình yêu ngọt ngào của người phụ nữ. Nếu bạn được một chàng trai nào đó tặng một đóa Ly trắng chứng tỏ anh ấy muốn nói với bạn rằng “Thật tuyệt vời khi đến bên em”Hoa Ly vàng: tượng trưng cho sự ấm áp, lòng biết ơn. Hoa Ly trắng thường dành tặng thầy cô, cha mẹ và những người dành cho chúng ta nhiều tình cảm, nhiều nâng đỡ.Hoa Ly Tiger: ý nghĩa của hoa Ly Tiger tượng trưng cho sự giàu có, quý phái. Hoa ly Tiger có màu cam tươi, điểm những chấm màu đen trên cánh hoa.

4. Hoa Bất tử

*

Hoa bất tử: Tình yêu bất diệt

Hoa bất tử – một loài hoa không xa lạ gì với chúng ta, nhất là những người đang yêu. Thế nhưng không phải ai cũng đã có cái may mắn được nghe câu chuyện về loài hoa này, với một câu chuyện tình đẫm nước mắt của một chàng trai nghèo khổ với một cô gái xinh đẹp…

Chuyện kể rằng có một đôi trai gái yêu nhau thắm thiết. Một ngày nọ, người con gái ước ao có được chùm hoa quí ở trên một đỉnh núi cao nhiều người biết đến nhưng không sao hái được, vì nghe đâu, đỉnh núi rất cao, trong khi hoa thì chỉ nở vào mùa đông tuyết phủ dày đặc nhất. Như vậy, người nào muốn trở thành chủ nhân của loài hoa quí hiếm ấy sẽ phải vượt qua mọi con đường băng tuyết, chinh phục đỉnh núi cao nghìn mét mới hái được hoa.

*

Chiều lòng người yêu, chẳng quản gian khổ nhọc nhằn, chàng trai đã từ biệt cô gái vào một ngày đầu xuân băng giá đang tan, để lặn lội đến nơi có chùm hoa quí. Khi tới chân núi, tiết trời đã sang thu, chàng quyết tâm ngay lập tức trèo lên đỉnh núi để kịp mang hoa quí về cho người yêu đúng vào mùa xuân để kỉ niệm tròn một năm họ xa nhau.Chàng leo, leo mãi từ mõm đá sắc nhọn này đến mõm đá sắc nhọn khác, mặc cho mưa rơi, mặt cho tuyết phủ, mặc cho băng giá quây quanh chàng vẫn trèo, mặt hướng về phía đỉnh núi cao, bò rạp cả thân hình xuống để tập trung mọi sức lực trèo lên đỉnh núi. Đói, khát, lạnh cóng… Không làm chàng lùi bước. Cho đến một ngày đông có ánh mặt trời le lói, chàng trai đã hoàn toàn kiệt sức và không thể trèo lên đỉnh núi cao nữa. Chàng quay xuống vào đúng cái ngày tròn một năm xa cách người yêu trong tư thế quỳ rạp xuống, nhưng gương mặt vẫn hướng về phía đỉnh núi mà người ta lưu truyền là có loài hoa quí. Chàng tắt thở vì kiệt sức.Và kì lạ thay, nơi chàng trai ngã xuống đã mọc lên một chùm hoa đỏ thắm như máu con tim, có thân mềm yếu nằm rạp xuống đất, nhưng đóa hao lại tươi thắm sắc đỏ và vươn về phía có đỉnh núi. Về sau, người ta lại tìm thấy loài hoa lạ nơi nấm mồ chàng trai trẻ và để kỉ niệm mối tình bất diệt của chàng người đời đã đặt tên cho loài hoa ấy là hoa bất tử.

*

Hoa bất tử chẳng ai bán mà cũng chẳng ai mua. Người dân ở vùng núi cao nơi chàng trai hi sinh vì tình yêu đả lên núi ngắt lấy đóa hoa màu đỏ thắm vì chẳng thể lấy được cành hoa mềm rũ, yếu ớt, nên họ chỉ ngắt lấy bông hoa đem về phơi khô làm thuốc uống và quà tặng. Cũng thật kì lạ, khi phơi những đóa hoa ấy dưới nắng mặt trời thì bông hoa se lại và cánh thêm tươi thắm sắc màu. Người dân lấy những cành cây vót nhọn đầu và cắm hoa bất tử khô lên đó, làm những chiếc lá giả quanh cành cây tạo nên những cành hoa thật đẹp, và họ đem tặng nhau vào những dịp lễ hội. Còn những cặp trai gái lấy đó làm tặng truyền thống quý báu vào ngày Lễ tình nhân 14/2.

*

5. Hoa Bồ công anh

*

Hoa bồ công anh: Lời tiên tri, lời cầu nguyện

Đã lâu lắm rồi, khi con người mới hình thành nên các quốc gia và đang cố gắng củng cố sự vững mạnh của đất nước mình. Ở một vương quốc nọ, cũng giống như nhiều quốc gia khác, họ đang sống trong những ngày tháng đầu tiên của một thời kỳ phát triển mạnh mẽ. Cả đất nước dường như sôi nổi và phân kính với sự phát triển.

Xem thêm:

Ở nơi đó, trong một gia đình của vị quan có hai người con trai, một người còn khá nhỏ, người con trai còn lại đã bước sang độ tuổi 14. Cuộc sống của gia đình đối với nhiều người được coi là êm đềm và đầy đủ. Thế nhưng, cho đến một ngày, người cha gọi người con trai lớn và hỏi:” Sống ở trên đời việc lớn nhất đối với người con trai là gì?”

Người con trai trả lời: “Là một người con trai thì nên học tập và rèn luyện, còn là một người đàn ông thì phải giữ được cái cốt cách của một người con trai”.

Người cha cau mày và nói: “Vậy là con biết mình phải sống thế nào rồi hả?”.

“Dạ”- Người con trai đáp.

Người cha quay lưng đi mà không nói thêm lời nào.

Trong suốt quãng thời gian sau, cậu con trai lớn không ngừng trải qua bao nhiều thách thức của cuộc sống. Những bài học của từ những người trong gia đình đã trui rèn nên một con người, một người đàn ông thực sự.

Cậu con trai 14 năm nào đã trở thành chàng thanh niên cao lớn. Trong trái tim chàng là ẩm ủ bao nhiêu hoài bão, bao nhiêu mơ ước. Có những ước mơ thất nhỏ bé như một câu chuyện tình, có những hoài bão to lớn như một vị hoàng đế. Có những mơ ước mà chàng đã giành được, những vinh quang nhỏ nhặt và có cả những thật bại đầy nước mắt. Cho đến một ngày, chàng muốn đi tìm một chỗ đứng riêng cho mình, muốn một cuộc sống độc lập, chàng đã quyết định ra đi.

Với nguồn lực của mình và số bạn bè của mình, chàng tự thiết lập cho mình một đội quân. Chàng muốn tự mình xây dựng một đế quốc cho riêng mình. Chàng đã ra đi.

*

Trải qua hàng trăm, hàng ngàn trận đánh. Đi qua biết bao nhiêu ngôi làng, nhưng những gì chàng giành được ngày một hùng mạnh, nhưng trong đàu chàng mới chỉ vọn vẹn có “kinh nghiệm về sự mất mát”.Thời gian dần trôi, mải mê với chính chiến, mái tóc xanh thủa nào đã ngả màu tráng ngà, cái màu của tuổi tác và sự phản chiếu của ánh nắng mặt trời.Vị hoàng đế, một mình một người chậm bước trên đất nước rộng lớn mà mình tạo ra. Ông mải mê đi, đi mãi, và dừng chân nghỉ trong phòng khác của một ngôi nhà nhỏ. Ngước mắt nhìn qua cửa sổ, ánh trăng đã lên cao.Trong mắt ông những kỷ niệm như tràn về, từ những ngày tháng thơ ấu, đến thời gian tha hương, xa xứ. Trong đâu ông hàng loạt những câu hỏi, những suy nghĩ về những gì ông chưa làm được. Ông nhớ những người thân thân, những người bạn, những người ông chưa làm được gì nhiều cho họ…

Ánh trăng đã xuống dần và vị hoàng đế gọi chủ nhà lại và nói: “Khi ta chết hãy chôn ta ở nới cánh đồng thảo nguyên rộng lớn ở quê ta. Ta muốn linh hồn ta được về với quên hương, để trở về với nới ta sinh ra. Dù ta ở đâu, bay xa đến đâu cũng sẽ có một ngày ta trở về mảnh đất đó”…”ta muốn gửi muôn phần hồn ta vào gió, phần theo cha, phần gửi mẹ, phần gửi người ta yêu, phần gửi những người ta đã lỡ hẹn, gửi những người cho ta là không đúng…”…”mỗi phần hồn là một lời nguyện cầu, nơi ta đến có nụ cười, có cả nước mắt,…”

Ít lâu sau vị hoàng đế băng hà. Theo lời căn dặn của ông, ông được chôn cắt tại thảo nguyên rộng lớn nơi quê hương ông sinh ra. Và từ nơi ông được chôn cắt mọc lên một loài hoa. Loài hoa lạ khi nở hoa trông như như những chiếc răng của loài sư tử. Khi hoa tàn những cánh hoa bay theo làn gió. Những cánh hoa tựa như những cây hoa thu nhỏ. Dựa mình theo gió mà bay…Loài hoa đó được gọi tên hoa Bồ Công Anh… nơi gửi gắm những lời nguyện ước…

*

6. Hoa bụi đường

Mẹ kế còn mang về nhà chồng cả một bầy lợn lông trắng lông đen lốm đốm để làm của hồi môn và bắt Lanhít phải chăn dắt suốt từ bình minh cho đến hoàng hôn, từ mùa xuân xanh cho đến mùa thu vàng vọt. Ở đầu bãi chăn thả có một cái ao vừa sâu lại vừa bẩn, đàn lợn thường quen xuống đó tắm mát. Phía bên kia bờ ao là cả một con lợn ranh ma thường vượt sang đó để đào khoai ăn, khiến Lanhít phải vất vả lội xuống bùn lấm để xua đuổi con vật. Mỗi buổi chiều về nhà, toàn thân Lanhít bám đầy những bùn đất hôi hám, đã thế mẹ kế lại không hề cho cậu một giọt nước để tắm rửa. Chân tay chẳng mấy chốc đã khô nứt hệt những vết rạn.

Xem thêm:

 Trước đây, Lanhít có rất nhiều bạn bè cùng vui đùa, nay đám trẻ tìm cách xa lánh cậu bé chăn lợn bẩn thỉu. Lanhít đành phải đứng từ xa trông đám trẻ vui đùa và khe khẽ huýt sáo bài ca “Mặt trời nhỏ”. Một hôm, vì mãi suy nghĩ, cậu không để ý thấy một con lợn dẫn cả đàn con vượt qua ao sâu, tấn công đám ruộng trồng khoai tây. Mấy đứa con của mẹ kế biết chuyện, không thèm nói cho Lanhít biết mà chạy về mách mẹ. Sợ hãi, cậu bỏ chạy thục mạng và trong lúc lúng túng cậu đã bị ngã xuống ao nước bẩn. Cậu cố leo lên bờ, mẹ kế lại tiếp tục dồn đánh. Ðiều kỳ lạ là tuy bị lấm bùn từ đầu đến chân, song một phía sườn của cậu vẫn còn sạch nguyên trông hệt như một cánh hoa trắng muốt.

*

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *